Thật khó để tưởng tượng đã từng có thời kỳ sông Los Angeles hoang dại và chảy tự do, nhị bên là những cánh rừng sậy rậm rạp và đầy cá hồi đầu thép – thay vì được bao bọc do bê tông và bị kẹp giữa đường cao tốc và đường ray xe lửa.
Nhiều thế kỷ trước, tại những khu vực nhưng mà ngày nay là mặt sau của các trung tâm mua sắm và phát triển nhà ở, những người Tongva quý khách dạng địa sống trong các ngôi làng ven sông và phụ thuộc nghề tiến công cá để kiếm thức ăn. Sau khi thực dân Tây Ban Nha tới vào năm 1781, dân số ngày càng tăng dọc theo bờ sông, đây là nguồn cung ứng nước chính cho Pueblo de los Ángeles.
Mưa thường biến dòng chảy của sông từ nhỏ giọt thành dòng chảy xiết chỉ trong vài giờ, khiến lũ lụt trở thành vấn đề tái diễn. Sau trận lụt thảm khốc năm 1938, phá hủy hàng nghìn ngôi nhà và làm thịt chết gần 100 người, Công binh Lục quân quyết định rằng giải pháp tốt nhất là khơi thông 278 dặm sông và các nhánh của nó – bao gồm cả đoạn dài 51 dặm từ Công viên Canoga tới Long bờ đại dương – có kè bê tông.
Ngày nay, đoạn đường này gợi nhớ tới một cống thoát nước mưa lớn hơn là một con sông, chỉ với một dòng nước chảy lững thững xuống trung tâm của con kênh được lót bê tông. Hình ảnh nhưng mà nó gợi lên cho hồ hết mọi người là bối cảnh trong các cảnh phim nổi tiếng, như “Grease” hoặc “Terminator 2: Judgment Day”.
Nhưng nằm ở một góc nhỏ của Los Angeles, bên dưới giao lộ của nhị đường cao tốc, là một khu phố được gọi là Frogtown – cùng với một đoạn sông Los Angeles nhỏ và xanh tươi.
Cái túi này, được gọi là Glendale Narrows, chưa bao giờ được lát đáy, điều này cho phép cây cối và thực vật sông tiếp tục phát triển ở trung tâm của nó, nơi nước chảy qua.
Giống như những con sói đồng cỏ sống giữa những ngôi nhà và những khu đất trống trên những ngọn đồi phụ cận, nhiều loài chim và cá sống dưới nước đã biến đoạn sông này thành nơi trú ngụ của chúng. Mặc dù hầu như không gợi nhớ tới dòng sông chưa được thuần hóa từ những thế kỷ trước, nhưng đoạn sông này ngày nay giống như một nơi ngơi nghỉ tự nhiên khỏi môi trường thành phố xung quanh, ngay cả khi có vẻ như có lượng rác và thảm thực vật tương đương nhau.
Tôi thấy mình đã dành nhiều thời kì ở khúc sông này vào mùa đông năm ngoái trong thời kỳ cao điểm của đại dịch coronavirus. Ánh sáng mùa đông và những chiếc lá vàng úa của hàng cây khiến tôi có cảm giác như đang dành thời kì ở một nơi hoàn toàn bên ngoài Los Angeles, trong khi thực tế là tôi chỉ cách căn hộ của mình vài dặm.
Dọc bờ sông, người ta đạp xe, đi bộ, trượt patin, ngắm chim, giao lưu cùng đồng chí. Nhưng tôi thấy mình bị thú vị nhất do những người đang câu cá. Trong môi trường bê tông hóa, xe cộ qua lại ồn ào và xả rác, hành động câu cá nhường nhịn như gần như cố chấp: một hoạt động ngoài trời yên tĩnh trên bối cảnh là những cây cầu vượt trên đường cao tốc.
Theo lời giới thiệu của một ngư gia nhưng mà tôi đã gặp, tôi đã mở rộng trọng tâm của mình để bao gồm một số công viên địa phương: Hồ Echo Park, Công viên Hollenbeck và Công viên Lincoln, mỗi công viên đều có các hồ phổ quát cho câu cá thành phố. Trong khoảng ba tháng tới, tôi sẽ dành ba hoặc tư buổi chiều mỗi tuần để tự sướng, xen kẽ giữa tư vị trí.
Có rất nhiều ngày nhưng mà tôi chỉ tìm thấy những tàn tích: một hộp hành trang bị bỏ lại do một cái cây, một sợi dây câu rối, một vài con cá chết. Vào những ngày khác, tôi sẽ tìm thấy một người đi câu cá. Vào những ngày đẹp nhất, tôi sẽ tìm thấy một vài chiếc.
Khi đại dịch hoành hành và mọi thứ về cuộc sống TP trở thành hỗn loạn, có điều gì đó gần như thiền định về việc dành thời kì ra ngoài và nhìn thấy những người khác cũng làm điều tương tự – chỉ đi chơi, nỗ lực bắt một hoặc nhị con cá.
Vào một buổi chiều, nhìn qua cầu Fletcher Drive, nhìn ra trung tâm sông Los Angeles, tôi thấy một người đàn ông đang hoàn thiện công việc đúc ruồi của mình. Vào một ngày khác, tôi đã dành hàng giờ để thì thầm với một ngư gia sử dụng xúc xích làm mồi nhử và phát đài kim loại hạng nặng trong khi đúc – vì anh ta nghĩ rằng con cá thích nó.
Hình ảnh về các môn thể thao ngoài trời nhưng mà chúng tôi hiển thị trên các tập san và quảng cáo thường mô tả vùng hoang dại xa xôi và những vận động viên thể thao kỹ thuật cao với trang bị hàng hiệu đắt tiền – những thứ nằm ngoài tầm với của người thường.
Tuy nhiên, ở TP, những người tiến công cá tôi gặp dọc sông là người dân địa phương từ các khu vực phụ cận, những người sống quanh đây. Thường thì họ đi bộ ở đó. Họ sẽ dành vài giờ ở dưới nước, chủ yếu là sau khi làm việc hoặc vào một ngày nghỉ.
Câu cá dọc sông không phải là một phần của một cuộc phiêu lưu lớn nào đó, và đó là điểm chính. Đó chỉ là một khoảng thời kì ngơi nghỉ nhỏ, ngơi nghỉ sau những bộn bề công việc hàng ngày.
Madeline Tolle là một thợ chụp ảnh thay đổi có trụ sở tại Los Angeles. quý khách có thể theo dõi công việc của cô ấy trên Instagram và Twitter.